XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Yêu, chỉ cần ta và ngươi


Phan_18

Lam Vũ nhắm mặt lại, bên tai tràn ngập tiếng súng, tiếng la khóc. Nàng đang chờ, nàng chờ viên đạn xuyên thấu qua cơ thể của mình. Đạn bắn vào người sẽ như thế nào? Có đau không? Có thể so với bị ca ca đánh đau hơn không? Tỷ tỷ kia thật là rất xinh đẹp ah, nếu có thể chết trong lòng nàng thì thật tốt rồi. . . Nhưng viên đạn không có bắn tới, mà tiến đến chính là một bàn tay ôn hòa. Lam Vũ mở to mắt, một khuôn mặt đẹp đến làm người ta không thở được hiện ra trước mắt mình. Lam Vũ cảm giác như mình đang ở Thiên Đường, ngửi được hương khí từ cơ thể của người kia truyền đến, thật sự rất thơm, so với mẹ hơn rất nhiều. Nàng nở nụ cười, chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Ngươi có phải chiếu cố ta hay không? Thật sự như ta mong muốn, có thể cho ta chết trong ngực tỷ tỷ này, thật vui vẻ, thật vui vẻ. . .

Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng chuông dưới lầu, hướng thụ lấy giờ phút an tĩnh này. Đã bao lâu? Từ lúc biết Mộ Kiệt đến giờ, hai người là lần đầu tiên tách ra lâu như vậy a? Tiêu Nhược Thiên thủy chung không tin, Mộ Kiệt cứ như vậy biến mất, cảnh sát cũng không hỗ trợ tìm người, Hoa tỷ bên kia cũng không có manh mối gì. Tiêu Nhược Thiên không phải không sốt ruột, bất quá nàng tin tưởng, tin tưởng Mộ Kiệt sẽ không dễ dàng chết như vậy. Nghĩ đến bộ dáng lúc Mộ Kiệt ngẩn người, rồi bộ dáng lạnh lùng thường ngày, bộ dáng ngủ say, bộ dáng dưới người mình động tình. Trong chớp mắt, tất cả đều khắc sâu trong đầu Tiêu Nhược Thiên, có trời biết, nàng vượt qua những ngày này đều là nhờ những thứ này. Kìm lòng không được nở ra một nụ cười nhẹ, làm cho Phó Lăng Giang ngồi bên cạnh nhìn một cái hoảng thần. “Con gái ngoan, ngươi cũng nên đi ra ngoài một chút, cứ như vậy trốn trong phòng không tốt.”

167

“Mẹ, ta là người bệnh, cần nghĩ ngơi thật nhiều, nằm ở đây vẫn là tốt hơn.”

Phó Lăng Giang lắc đầu, những ngày này, ngoại trừ vừa rồi, nàng chưa bao giờ thấy con gái mình cười qua. Phó Lăng Giang tưởng rằng bởi vì do nằm viện nhàm chán, nên đem đứa nhỏ này nghẹn đến choáng váng, về sau mới phát hiện, nữ nhân tên Mộ Kiệt kia tự hồ chưa bao giờ tới. Phó Lăng Giang như bừng tỉnh, không phải là con gái mình thất tình rồi chứ? Bất quá thần sắc không đúng cho lắm a, giống như luôn có chút chờ mong, còn có một chút. . . kiên định? Phó Lăng Giang lần đầu tiên không hiểu con gái mình, hôm nay cùng nàng ngồi tới trưa. Tiêu Nhược Thiên cứ như vậy ngẩn người ngồi nhìn cửa sổ, vừa rồi còn mới lộ ra. . . ách. . . có thể nói là nụ cười yêu nghiệt. Phó Lăng Giang càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Thiên Thiên, ta là mẹ của ngươi, ngươi có tâm sự gì có thể nói với ta.” Thấy Tiêu Nhược Thiên lại cười cười, tựa hồ hôm nay đặc biệt cười nhiều.

“Mẹ, ta nào có tâm sự gì? Ta đây không phải rất tốt sao?” Tiêu Nhược Thiên hỏi ngược lại.

“Ngươi đừng dấu diếm ta, có phải là vấn đề tình cảm xảy ra chuyện gì? Cái người tên Mộ Kiệt kia từ lúc ngươi nằm viện tới nay chưa từng tới thăm qua, hai ngươi mâu thuẫn gì à?” Cha mẹ ai cũng đau lòng vì con mình, cho dù Phó Lăng Giang phản đối Tiêu Nhược Thiên như thế nào đi nữa, nhưng nhìn con gái mình khó chịu như vậy, thì người làm mẹ sao lại không đau lòng đây? Từ một đứa bé hoạt bát lại biến thành Lâm Đại Ngọc(*) đây, khiến ai ai đều cảm thấy đau lòng. Bất quá Phó Lăng Giang lại hi vọng Tiêu Nhược Thiên có thể chia tay với Mộ Kiệt kia, tuy sau khi chia tay sẽ rất đau lòng. Nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn, rồi sẽ qua đi. Như vậy còn có thể trở về một Tiêu Nhược Thiên như ban đầu, nếu quả thật cùng một nữ nhân ở cùng một chỗ, thì đúng là hủy cả đời nàng. Phó Lăng Giang nghĩ đến điểm này, không thể không hạ quyết tâm.

“Thiên Thiên, ngươi cùng nữ nhân kia chia tay cũng tốt, ta thấy nàng căn bản không có đem ngươi để vào lòng. Ngươi thì đặt hết tâm tư tình cảm vào người ta, nhưng ngươi nằm viện chuyện lớn như vậy, nàng cũng không tới thăm. Ngươi cũng đừng dây dưa với nàng nữa, loại nữ nhân này không xứng với ngươi!” Tiêu Nhược Thiên vẫn đang cười, mấy ngày nay luôn phải đối phó với sự oanh tạc của Phó Lăng Giang, nàng cũng đã miễn dịch rồi. Chỉ cần đúng thời điểm, mình sẽ tự nói với mẹ, không muốn cùng Mộ Kiệt dây dưa

168

không rõ, chỉ là nàng không biết, không còn kịp rồi, chính mình cũng sớm đã vạn kiếp bất phục.

“Mẹ, quan hệ giữa ta và nàng không như ngươi nghĩ đâu.” Lúc vừa mới bắt đầu cũng cho rằng là một mình mình tình nguyện, nhưng là càng về sau. Tiêu Nhược Thiên dần dần đã hiểu, Mộ Kiệt như vậy, Mộ Kiệt yêu là như vậy. Bình tĩnh nhưng không nhạt nhẽo, bên ngoài lạnh lùng như băng, nhưng nhiệt huyết bên trong lại rất lớn. Một nữ nhân như vậy mình sao lại không yêu được? Tình yêu của nàng tuyệt đối sẽ không thua kém mình, chẳng qua là nàng đem tất cả mọi việc giấu ở đấy lòng, còn mình thì luôn thể hiện ra bên ngoài. Một người giống như băng, còn một người giống như lửa, nhưng nhất định hai người sẽ không chùn bước tiến đến đối phương, cuối cùng hòa tan cùng một chỗ, bất ly bất khí.

“Vậy ý ngươi nói ngươi cùng nàng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường sao? Ta rất rõ chuyện của các ngươi, ngươi không cần dùng những lời như vậy dối gạt ta.”

“Mẹ, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, chỉ đơn giản như vậy. Ta yêu nàng, không phải vì nàng là nữ nhân, mà chính vì nàng là Mộ Kiệt, cho dù nàng là nam nhân, là cây, hay bất cứ cái gì đi nữa, tình yêu của ta đối với nàng cũng sẽ không có biến đổi. Từ lúc ta phát hiện ta yêu nàng, ta đã biết, ta đã xong, không có đường lui rồi. Không có nàng, ta sẽ chết. Ta biết rõ ngươi phản đối ta cùng nữ nhân ở chung một chỗ, sợ ta bị tổn thương như lần trước. Nhưng Mộ Kiệt không phải như người kia, nàng sẽ không vứt bỏ ta, càng sẽ không vì người khác mà bỏ đi. Thế giới của nàng chỉ có ta, trong lòng ta cũng chỉ có thể chứa duy nhất một mình nàng. Lần này ta tuyệt đối sẽ không buông tay, trừ phi từ chính miệng nàng thừa nhận nàng không yêu ta, nếu không, có chết ta cũng cùng nàng dây dưa một chỗ.”

Phó Lăng Giang được Tiêu Nhược Thiên nói rõ ra tấm chân tình làm cho nàng cũng không biết làm sao. Chỉ là sững người nhìn Tiêu Nhược Thiên, đứa bé chưa trưởng thành này dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn giống như lúc xưa khi bị người khác làm tổn thương, chạy về nhà khóc lóc như tiểu hài nữ. Cũng không còn là một người suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi, phong lưu lãng tử. Là người kia đã làm nàng thay đổi sao? Chẳng lẽ nữ nhân cùng nữ nhân có thể ở chung một chổ? Phó Lăng Giang bình tĩnh rời khỏi phòng, nói xuống một câu, “Ta sẽ không đồng ý ngươi cùng nàng ở chung một chỗ, nhưng nếu có thời gian thì có thể đưa nàng về nhà chào hỏi một chút.”

169

Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, trong nụ cười còn mang theo nước mắt, đây là lần đầu tiên nàng khóc từ khi tỉnh lại. Mang về nhà? Cái loại này lộ ra biết bao nhiêu châm chọc? Người đều đã không còn thấy nữa rồi, còn có thể mang về nhà sao? Mộ Kiệt . . . Ngươi đang ở đâu?

“Khục khục khục. . .” Trong gian phòng truyền đến từng đợt ho khan. “Này, Hắc Khôi, nàng như thế nào không chết a?”

“Câm mỏ quạ ngươi lại, nếu nàng chết, chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Tử Kỳ nhăn mặt, vuốt vuốt cái kính râm trong tay. “Phiền toái gì?”

“Ngu ngốc, nếu nàng chết, chúng ta lại sẽ phải tìm một người thế chỗ của nàng.” “Cũng vậy thôi, nếu nàng chết rồi, chúng ta không cần đi theo một quái vật như vậy.” “Quái vật gì? Đây chẳng qua là nhất thời bị kích thích. nên mới kích phát ra khả năng tiềm ẩn, nếu khả năng tiềm ẩn này ẩn đi thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.” Hắc Khôi khinh thường nói.

“Đi thôi, đi xem nàng, đừng nghĩ rằng nàng đã chết.”

Hai người đi tới cửa, đã ngửi thấy một mùi máu tươi chán ghét. Lớn tiếng không tốt, Hắc Khôi một cước đá văng cửa, trong phòng một mảnh bừa bộn. Dịch truyền nước biển bị ném nát bấy, cửa sổ cũng bị đập phá đồng dạng. Cái bàn ngã trên mặt đất, nhìn về phía giường, không bóng người, chỉ trên đó là một vũng máu đỏ tươi. Hai người đồng thời thở dài, trong phòng đen kịt tìm người phá hoại. Trong phòng chỉ có một WC, không có gì khác, hai người đồng thời đi vào WC. Liền thấy được Mộ Kiệt nằm trên mặt đất, miệng vết thương ở phần bụng một lần nữa bị toét ra, khắp nơi trên mặt đất đều là máu. “Hô. . .

Ngươi còn nhớ đây là lần thứ mấy không? Nàng như thế nào suốt ngày muốn tự sát thế?” Hắc Khôi lắc đầu nói.

“Ta sao biết được, tiếp tục như vậy, ta đều sớm già yếu! Mặc kệ, ngươi gọi cho Bạch Phong, ta phải đi, ta còn một buổi phòng vấn! Ngươi nói cho Bạch Phong, lão ngươi không phải là bảo mẫu, không hầu hạ tên bệnh tâm thần này!”

“Ài. . . Ngươi đừng đi a, như thế nào luôn đều là ta gọi cho Bạch Phong a?” Hắc Khôi nói còn chưa hết, Tử Kỳ đã biến mất dạng. Hắc Khôi đem Mộ Kiệt đỡ lên giường, gọi điện cho Bạch Phong.

“Chuyện gì?”

“Này? Bạch, là ta, miệng vết thương của nàng lại hư mất rồi.”

170

“Ân, ta sẽ qua, trước đừng để cho nàng chết.”

“. . . . .. “

Điện thoại một hồi tút tút, Hắc Khôi cảm thấy tay cầm điện thoại của mình đều đã xuất mồ hôi. Hắc Khôi từ đáy lòng luôn e ngại Bạch Phong, trong năm người, Bạch Phong thực lực mạnh nhất, không chỉ là mạnh nhất, mà là cái gì cũng nhất. Hắc Khôi hiểu rõ, cho dù 4 người liên thủ, đừng nói là không phải là đối thủ của Bạch Phong, đoán chừng chỉ là 5 phút, tất cả đều chết. Không người nào dám phản kháng Bạch Phong, càng không dám khiêu chiến Bạch Phong. Trong 4 người, hiểu rõ Bạch Phong nhất cũng chỉ mình Hắc Khôi, hắn biết rõ, Bạch Phong mặc dù ít khi xuất hiện, nhưng chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của nàng, bất kể ai, cũng chỉ có một kết cục — chính là cái chết.

(*) Lâm Đại Ngọc : một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.

Chương 34 – Nước mắt

Mộ Kiệt nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho những bác sĩ kia khám trên người mình. Nhìn phần bụng của mình toét ra, máu tươi cứ thế tuôn ra, nhuộm đỏ hết cả ga giường. Máu, lòng nàng đau nhói, đau quá, nàng ấy lúc đó có phải chịu đau nhói như thế này? Hắc Khôi ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt. Hắn rất muốn biết nữ nhân này là cái loại gì, mà có thể mở to mắt nhìn xem vết thương của mình? Hắc Khôi chỉ là nghĩ thôi cũng đã nổi hết cả da gà. Lại nhớ đến ngày đó nàng ở trong trạng thái điên cuồng, rồi nhìn bộ dáng hiện tại như quỷ này, quả nhiên đúng là quái thai a! Hắc Khôi ngồi ở đó thừ người nghĩ đến, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng thấp xuống, vừa quay đầu, liến thấy được Bạch Phong đứng ngay trước cửa ra vào, gắt gao nhìn mình chằm chằm. Hắc Khôi muốn nói gì đó, lại phát hiện tiếng như bị kẹt lại trong cổ họng không phát ra được, mồ hôi đã thấm ướt đồ.

“Được rồi, giao cho ta xử lý, ngươi có thể đi.”

Hắc Khôi nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần mình đối mặt với Bạch Phong, mình luôn sợ đến như vậy, thật mất mặt a.

“Ngươi muốn thế nào?” Bạch Phong ngồi ở bên giường, hờ hững nhìn xem Mộ Kiệt, thấy phần bụng Mộ Kiệt tràn máu, có chút nhíu lông mày lại.

“Ngươi muốn chết phải không?” Âm thanh lạnh lùng của Bạch Phong lại vang lên. Mộ Kiệt nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Phong,

171

bởi vì cái khuôn mặt này, vô cùng âm lạnh, vô cùng tàn nhẫn. “Ta muốn thế nào, là tự do của ta, ngươi không có quyền hỏi.”

“Ah? Vậy sao?” Bạch Phong nắm lấy cổ Mộ Kiệt, ánh mắt từ hờ hững mà biến thành hung ác. Nàng quay mặt của Mộ Kiệt qua, làm cho Mộ Kiệt nhìn mình.

“Ta nghĩ ngươi không có quyền quyết định sống chết, ngươi là do chúng ta cứu, thương thế của ngươi cũng do chúng ta trị. Mạng của ngươi bây giờ là của chúng ta.” Bạch Phong vừa nói, sức tay cũng dần dần tăng lên.

“Ah. . .” Mộ Kiệt đau đến kêu ra tiếng, nàng cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn. “Các ngươi đến cùng là muốn gì?”

“Muốn gi? Ngươi còn có nhớ rõ thân phận của ngươi không a? Trên người của ngươi còn gánh vác một huyết hải thâm cừu a? Ngươi chẳng lẽ đã quên? Có phải có chuyện gì làm ngươi buông bỏ báo thù a?”

“Khục khục khục. . . Ngươi. . . Ngươi là ai. . .? Vì. . .vì cái gì biết rõ chuyện của ta?” Mộ Kiệt chỉ cảm thấy khí lực trên thân thể dần bị rút đi, vết thương ở phần bụng không còn cảm thấy đau nữa rồi. Thính giác, thị giác, khứu giác, cái gì cũng không còn, tất cả chỉ còn lại một màu trắng. Tựa hồ như mình đã không còn tồn tại trong thế giới này nữa, giờ này khắc này, một sự nhẹ nhõm trước đây chưa từng có. Ba, mẹ, còn có Tiêu Nhược Thiên. . . đây là cảm giác chết sao? Như vậy cũng tốt, cứ như vậy, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này tốt rồi, “Ta nghĩ ngươi đối với “Giản” cũng không xa lạ gì a?” Âm thanh như băng lại vang lên, thoáng cái để Mộ Kiệt trở lại với hiện thực. Tay Bạch Phong không còn nắm lấy cổ mình, Mộ Kiệt tham lam hít thở không khí đã vốn cạn kiệt. Đợi đến lúc hô hấp dần dần thông thuận, Mộ Kiệt mới có thời gian suy nghĩ lại lời nói vừa rồi. Nàng là người của “Giản” phái tới? Sao có thế, bọn hắn không lý nào lại hại mình. Đối với điểm này, Mộ Kiệt vẫn luôn có lòng tin, bảo vệ tính mạng của mình chính là phương bài chính của “Giản” , Mộ Kiệt biết rõ giá trị lợi dụng của mình với “Giản”, muốn loại trừ Mặc Long Bang, không thể thiếu mình, cũng có thể nói đây là quân cờ. “Ngươi là do “Giản” phái tới, nên đã biết rõ thân phận của ta.”

“Hoàn toàn chính xác, ngươi chết đi chúng ta sẽ rất phiền toái.” Bạch Phong nhàn nhạt nói.

172

“Bất quá, chuyện này không thể không có, nếu như ngươi không có năng lực, chúng ta sẽ giết ngươi. Mạng của ngươi, trong mắt chúng ta, cũng giống như một hạt bụi trong không khí, không có ý nghĩa.”

Mộ Kiệt tự giễu cười, đây là lần đầu tiên có người đánh giá mình thấp đến như vậy. Không còn là con kiến nữa rồi, hiện ta chỉ giống như hạt bụi mà thôi. Phải hay không mình nên cảm tạ bọn hắn? Không có biến mình thành đồ vật không tồn tại? “Nếu như là như vậy, các ngươi tại sao lại giết bằng hữu của ta?” Mộ Kiệt nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm không cách nào ức chế được đau nhức. Mình cứ như vậy hại nàng, hại nữ nhân mình yêu, ta yêu nàng, lại hại nàng, nói ra có người tin sao?

“Xem ra ngươi quan tâm nhất chính là cái người ngươi gọi là bằng hữu kia?”

“Các ngươi muốn ta làm gì?” Tiêu Nhược Thiên chết rồi, hiện tại trong cuộc sống mình, chỉ còn có cừu hận, những thứ khác không còn nữa. Người hại chết cha mẹ mình, người hại chết Tiêu Nhược Thiên, một ngày nào đó mình sẽ đem tất cả bọn hắn giết hết sạch.

Từ nay về sau, Mộ Kiệt này chỉ sống vì báo thù. Nếu như ngay từ đầu làm như vậy, mình sẽ không yêu Tiêu Nhược Thiên, nàng sẽ không phải chết. Mộ Kiệt hận chính mình, hận sự bất lực của mình, tất cả những người mình yêu thương. Đều vì mình mà chết, cha mẹ như thế, Tiêu Nhược Thiên cũng như thế.

“Rất đơn giản, chúng ta chỉ muốn ngươi tiếp nhận “Quản” mà thôi.”

“Cái gì?” Mộ Kiệt hoài nghi tai mình có vấn đề, chỉ muốn mình tiếp quản mà thôi? Vậy tại sao còn muốn giết mình? Bọn hắn đến cùng là tính toán cái gì? “Nếu là như vậy? Vì cái gì các người còn phái người đến giết ta?”

“Chúng ta chưa bao giờ muốn nói giết ngươi, chuyện ngày đó, chỉ là chơi đùa mà thôi.” Cái gì? Chơi đùa? Nàng nói chỉ là chơi đùa? Bởi vì chơi đùa mà hại chết Tiêu Nhược Thiên? Chỉ như vậy? Mộ Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Phong, muốn từ biểu hiện của Bạch Phong tìm ra một tia sơ hở. Nhưng Bạch Phong vẫn một bộ dạng lạnh nhạt, phảng phất như muốn nói nàng là người ngoài cuộc. Mộ Kiệt chán ghét cái điềm tĩnh của Bạch Phong, chán ghét sự cường đại của Bạch Phong, thậm chí còn chán mình đối với Bạch Phong không thể làm gì. Cho dù đã cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn bất tri bất giác rơi xuống. Mộ Kiệt nằm ở trên giường, mặc kệ nước mắt làm mắt mình trở nên mơ hồ, không lau đi, cũng không khắc chế. Giờ khắc này, nàng muốn khóc thật to len, Mộ Kiệt hẳn là một người kiên cường, Mộ Kiệt hẳn là một người lý trí. Mộ Kiệt hẳn

173

là một người vô tình. Như vậy? Tại sao phải khóc? Vì sao từ ngày nghe được Tiêu Nhược Thiên chết, chính mình trăm phương ngàn kế muốn đi theo nàng? Ta sao lại yêu mến nữ nhân kia? Có lẽ, mình thật sự đã thay đổi. Trở nên yếu ớt, trở nên không chịu nổi đả kích, biến thành một người cần phải bảo hộ. Mình luôn nhớ đến cái ôm của ngươi kia, độ ấm của người kia, hương vị của người kia. Mình như vậy, thật sự rất chán ghét lắm phải không?

Bạch Phong im lặng nhìn Mộ Kiệt rơi lệ, loại nước mặt nữ nhân này luôn làm mình không thoải mái. Chuyện của Mộ Kiệt Bạch Phong đã có nghe qua, một tiểu hài nữ 4 tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị bắn chết, chết trước mặt mình. Lúc đó nàng đều không khóc, hiện tại là vì một nữ nhân mà khóc. Không phải vô tình, không phải không khổ sở, nhưng là không khóc, sẽ không trước mặt kẻ khác khóc, đây chính là Mộ Kiệt. Nhưng còn lần này, Mộ Kiệt không hề ẩn nhẫn, nàng khóc đến càn rỡ, không chút nào để ý đến sự tồn tại của Bạch Phong. Tựa như muốn đem nước mắt của 20 năm mà trút ra hết. Thẳng đến tối, Mộ Kiệt bởi vì kiệt sức không chống đỡ nổi mà dần thiếp đi. Bạch Phong ở bên nàng suốt buổi chiều, lúc gần đi, bỏ xuống một câu: “Cái tên cảnh sát kia, hình như là còn sống.” Mộ Kiệt ngay lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được một câu, thỏa mãn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó nặng nề thiếp đi.

Tinh Lạc công ty.

“Này! Ngươi nói chuyện được không? Ngươi đem ta gọi đến đây để xem ngươi ngẩn người sao? Không phải nói có công việc à? Ở đâu?” Tử Kỳ bởi vì giận mà mặt có chút đỏ lên. Đúng vậy, nàng hiện tại là phi thường tức giận. Thật vất vả mới có được kỳ nghỉ dài hạn, Tử Kỳ lái xe về biệt thự của mình, nằm trên giường rộng đến 3m, nghĩ đến thôi cũng đã thấy thoải mái. Ngay tại lúc sắp ngủ, chuông điện thoại vang lên. Tử Kỳ dùng gối che đầu lại, nhưng tiếng chuông điện thoại kia như bùa đòi mạng, không ngừng reng lên bên lỗ tai Tử Kỳ. Cuối cùng, Tử Kỳ nhận thua, nhìn số điện thoại, cường lực khắc chế mình muốn ném đi điện thoại.

Nếu như mình lại ném vỡ, phải đợi thật lâu mới có thể nhận được chiếc mới, cái kia sẽ làm chậm trễ nhiệm vụ của tổ chức sát thủ “Giản”, mỗi người đều có một cái điện thoại riêng biệt. Trên điện thoại ghi chép tin tức của những người cần giết và phương thức liên lạc với mọi người trong tổ chức, mặt khác còn có chức năng nghe trộm. Muốn mở điện thoại, thậm chí tiếp cuộc gọi, đều cần vân tay, cùng mật mã. Cho nên có thể gọi cú điện

174

thoại này, chỉ có thể là người của tổ chức “Giản”. Mà ngũ sắc trong “Giản”, là tên gọi tắt của nhóm sát thủ lợi hại nhất, lúc lão đại của “Giản” chưa có, 5 người bọn hắn có thể trực tiếp thay lão đại ra lệnh. Cái này được gọi là dưới 1 người trên vạn người. Trong 5 người riêng biệt kể cả Tử Kỳ, điện thoại đều là đặc chế, trong điện thoại còn có trang bị hệ thống tự nổ, cùng với hình thức hiệu lệnh. Hình thức cũng như nội dung, hệ thống tự nổ của điện thoại là dựa vào bộ điều khiển từ xa của chủ nhân chiếc điện thoại. Chỉ cần chủ nhân chiếc điện thoại khởi động hệ thống tự nổ, điện thoải sẽ tự nổ tung, uy lực mạnh đến nổi có thể phá hủy một tòa cao ốc 10 tầng. Hình thức hiệu lệnh chính là do người trong ngũ sắc của “Giản” khởi động, các sát thủ ở tất cả quốc gia phải lập tức đi đến vị trí của người triệu tập.

Cho nên cái điện thoại này giá trị nhất định không rẻ, hơn nữa mỗi lần làm mới, số liệu lại thêm vào một lần nữa, hết sức phiền toái. Tử Kỳ nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Hồng Mị. Mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, từ trong người phát ra từng đợt hàn ý. Suy xét liên tục, tiếp điện thoại, không đợi Tử Kỳ mở miệng, đối phương liền ném ra một câu.

“Lập tức đến công ty, có công tác!”

“. . . . . .”

Tiếp theo đó là một hồi tút tút, đối phương căn bản không cho Tử Kỳ thời gian phản ứng. Tử Kỳ nhìn điện thoại ngẩn người, công tác sự tình gì chứ? Rốt cuộc là cái gì? Nhớ rõ hôm nay mình đâu có quảng cáo gì, vậy chẳng lẽ là . . . giết người? Tử Kỳ thay quần áo, trang điểm, luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ đi ra ngoài. Tốt nha, quấy rầy ngay lúc ta ngủ, ngươi phải trả giá thật nhiều! Tử Kỳ quyết định hắc hóa rồi! Tuy nhiên cho tới bây giờ không có phí công qua. Vì vậy nên bây giờ, hai người to mắt ngồi nhìn nhau.

Hồng Mị mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận của Tử Kỳ, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Không chút hoang mang uống cà phê trong tay, như đang chờ đợi tiểu quỷ kia xù lông. Đúng vậy, đừng hoài nghi, Hồng Mị đúng là có sở thích quái dị như vậy đấy, chuyên thích xem Tử Kỳ nổi giận! Chẳng lẽ nói có cảm giác phi thường thành tựu? Quả nhiên, nhân vật trong truyện của Hiểu Bạo không có ai là bình thường!.

“Ngươi đang bận gì sao? Nếu có thời gian thì nên bồi dưỡng tình cảm với đồng sự thì tốt hơn không phải sao?” Tử Kỳ nhìn bộ dáng nhàn nhã uống cà phê của Hồng Mị, thật sự là muốn đem ly cà phê tạt vào cái khuôn mặt chán ghét kia. Nàng nghĩ như vậy, cũng như

175

vậy mà làm. Tử Kỳ rất nhanh lẻn ra sau lưng Hồng Mị, thò tay muốn đem đổ ly cà phê nóng kia. Hồng Mị hoàn toàn không nghĩ tới Tử Kỳ lại đột nhiên, phản xạ có điều kiện ngăn đưa tay ngăn lại. Không đỡ cũng may, cái này một đương ah. . . PHỐC. . .

Chương 35 – Ích kỷ

Nghe đâu, chỉ như cái nháy mắt của chúng ta, chỉ có 0,18s. Đúng là chỉ trong nháy mắt, nhắm mắt lại, trôi qua tức thì. Như vậy, trong khoảng thời gian cực ngắn này, Tử Kỳ cùng Hồng Mị đã xảy ra chuyện gì? Ok, pha quay chậm . . . Tử Ky lẻn đến sau lưng Hồng Mị, Hồng Mị còn chưa kịp phát giác. Cho đến khi con người kia vươn tay ra định hất đổ ly cà phê, Hồng Mị mới kịp phản ứng. Tử Kỳ lúc ấy đã chạm được vào cái ly, Hồng Mị rất rõ ràng, nếu ly ca phê này bị cướp đi, thì sẽ biết chuyện gì sau đó xảy ra. Vì vậy, hai mỹ nữ trong văn phòng bắt đầu cuộc chiến cướp ly cà phê. Hồng Mị tại thời điểm tay Tử Kỳ sắp chạm tới, một cái bài sơn đảo hải, chỉ thấy lấy ly cà phê làm bia đỡ đạn. Xoay người 360° ra ngoài, đây được gọi là chết cũng muốn kéo người khác chết theo, chính là vậy đấy. Cả ly cà phê nóng hổi đổ vào trước ngực Tử Kỳ, vèo — thực đau ah. . .

Hôm nay Tử Kỳ đang mặc đồ gì? Nàng không còn phong cách toàn thân một màu đen như thường ngày, hôm nay mặc trên người chính là một cái áo len cổ chữ V màu lam nhạt, trong áo len, ngoại trừ nội y, thì chả còn có cái gì thừa nữa a! Nhiệt độ của cà phê, tuyệt đối không dưới 40°, vậy. . . hậu quả là như thế nào?

“Ah!”

Tử Kỳ liền phát ra tiếng gào khóc thảm thiết. Hồng Mị tuy cũng hoảng sợ đấy,nhưng nhìn trước ngực Tử Kỳ là một mảng lớn vết bẩn. rồi còn thêm bộ dạng chật vật của Tử Kỳ, Hồng Mị thực cảm thấy cao hứng hơn so với trúng 500 vạn.

“PHỐC! Ha ha ha. . .”

Hồng Mị phi thường không nể tình bật lên một tràng cười, càng cười tiếng cười càng lớn hơn. Lúc sau trực tiếp nằm trên mặt bàn cười [ hình minh họa : ] Hồng Mị cười đến run rẩy hết cả người, Tử Kỳ nhìn cái người kia mà tức muốn sùi bọt mép. Cười nhạo mình? Tốt

. . . Rất tốt!

176

Tử Kỳ hiện tại rất ức chế, lẽ ra mình đang nằm ở nhà ngủ ngon, lại phải chạy lên nhìn cái tên giám đốc này ngẩn người, sau đó lại bị cà phê đổ đầy toàn thân, và cái không thể nào nhịn được chính là, cái người gây ra họa lại đang cười nhạo người bị hại? Đây là cái xã hội gì? Ông trời! Ngươi đúng là không có mắt, lại để một tuyệt thế mỹ nhân như ta bị một tên bệnh nhân tâm thần đùa nghịch đến bộ dạng thế này? Tử Kỳ cắn răng chịu cái nóng rát trước ngực, lạnh lùng nhìn Hồng Mị, ta muốn xem ngươi chừng nào mới có thể hết cười! Hồng Mị rốt cuộc cười đến thắt cả ruột, ngừng lại, điều chỉnh lại hô hấp của mình, sửa sang lại nếp quần áo. . ., sau đó chạy đến trước gương tự kỷ soi soi, hoàn toàn quên mất một ác quỷ còn đứng trong phòng. Sau khi cảm thấy hài lòng, mới cảm thấy nhiệt độ trong phòng có phần kỳ quái, lập tức có một dòng nước lạnh thấu đến tim gan. Nhìn lại, mặt Tử Kỳ đen lại trừng mắt nhìn mình, ánh mắt kia, giống như oán phụ bị chết chồng, hay là bác hai bị trộm cải trắng, hoặc giả như là bà cố nội bị gãy quải trượng. Ta nhớ hình như mình có mua bảo hiểm phải không ta? Hồng Mị trong lòng thầm nghĩ.

“Cười đủ chưa? Phải hay không rất mệt a? Thật đúng là không có ý tứ, đổ cà phê lên người người ta, còn cần người ta đổi cho một ly mới sao?” Thực ra, sự bình yên trước bão táp phong ba là đáng sợ nhất.

“Không. . . Không cần, người. . . ngươi ổn không?” Hồng Mị một bên dạ thưa hỏi, một bên lui về sau. Hiện tại Tử Kỳ, giống như là mãnh thú đang chuẩn bị vồ mồi, đây tuyệt đối chính là chỉ có thể ở xa mà xem không nên lại gần!

“Ha ha ha. . .” Tử Kỳ lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, “Ngươi là không muốn giải thích cái hành vi vừa rồi? Hay là ngươi muốn coi như thế là xong việc?!” Hồng Mị thấy Tử Kỳ gần tiến đến gần, vội vàng đúng lên, thân thể xoay một vòng 90 độ.

“Đối với chuyện vừa rồi, ta hết sức xin lỗi! Bản thân nguyện ý gánh hết tất cả trách nhiệm pháp luật cùng với tiền bồi thường tương ứng, thỉnh cầu ngươi thứ tha!” Hồng Mị đem cái bộ dạng đối với sĩ quan huấn luyện ra, nói xong vẫn không quên nở một nụ cười sáng lạng.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .